Thơ anh một thuở gieo vần
Tặng cho ai những tháng năm học trò
Cô gái ấy có làm thơ
Có yêu anh giống bây giờ em yêu?
Bây giờ chép lại trao em
Bài thơ lục bát còn nguyên ngọt ngào
Biết anh chẳng giấu gì nhau
Nên em còn mãi ngại ngần câu trách hờn
Chỉ đành trách những con đường
Khéo bay trăm lá me vương tóc người
Cho tay anh vội bồi hồi
Rối trên những sợi tóc dài, mềm đi
Trách ngày sao để đêm về
Cho bao nỗi nhớ bộn bề vây anh
Trách ngọn đèn thức thâu canh
Soi cho anh viết thơ tình tặng ai.
Thế mà đọc mãi anh ơi
Chút hờn ghen đã phai rồi, còn đâu?
(Chắc là vì quá thương nhau
Với anh em chỉ muốn trao nụ cười)
Thơ anh kỷ niệm một thời
Em xin gìn giữ một đời, vì anh.
Trái tim đã đập chân thành
Xin yêu ngày tháng chưa dành cho nhau
Anh còn bận giữa chiến hào
Thơ chưa viết được câu nào tặng em
Thơ tặng ai, em xin quên
Ngỡ xưa anh viết dành riêng tặng mình.
(Đinh Thị Thu Vân)