Một ký ức xưa tưởng đã ngủ yên lại thức dậy trong lòng và rung lên thành cung bậc, những cung bậc xốn xang… giữa khúc giao mùa…Tháng Tư!
Anh…
“Em gửi ngày xưa,vỡ giận hờn
Gửi hoang hoải tháng ba tím tái
Gửi yêu thương cho một thời khờ dại
Em gửi nỗi buồn ở lại với mùa đông…”
Tháng Tư là những cơn mưa rào đầu mùa, là những khoảnh khắc chuyển mùa nhẹ nhàng. Tháng Tư đứng giữa những nốt nhạc trầm bổng. Là người con gái mới lớn với biết bao vui buồn, hờn giận…
Café buổi sáng…
Anh thấy những con phố dài và vắng buổi sớm mai, thấy một màu mờ ảo không biết là ánh sáng từ ngọn đèn vàng mù mờ hay từng làn sương sớm. Nhắc mới nhớ, mùa đông năm nay lạ thật. Mùa đông không sương mù. Mùa đông không em!
Anh lục lại kí ức của một thời đã xa, những kỉ niệm ùa về vội vã như gió… mênh mang mênh mang…
Anh quen em vào tháng Tư!
Con gái sinh tháng này thường khô khốc còn con trai sinh tháng này thường hay chành chọe… họ bảo người ta bắt đầu yêu nhau tháng này… thì sẽ vững lắm đấy thế mà em lại gật đầu yêu anh vào tháng 5.
Một năm biết nhau, Anh biết là có ai đó gắn tên Em và Em cũng biết là có ai đó mang tên Anh.
Một năm rồi, mình đi từ hết cảm xúc này sang cảm xúc khác , thời gian ngắn ngủi thế thôi nhưng anh và em đã cùng nhau trải qua những cảm xúc khó quên, lần hẹn hò đầu tiên, cái nắm tau đầu tiên, ánh mắt lần đầu trao nhau thấy ngượng ngùng, và yêu nhau… cả những giây phút giận hờn vu vơ, những nỗi buồn không tên của cả hai đứa… em khóc , anh giận , em cười vui , anh hạnh phúc.
Em nấc lên “Em buồn… ” , anh thì thầm “Vai anh đây mà ” .
Em híp mắt lại “Hôm nay vui quá” , anh lè lưỡi “Vui thì cười đi sao cứ nhăn nhó thế kia, xấu lắm”…
Anh nắm chặt tay nói nhỏ bên tai “chúng ta sẽ mãi yêu nhau thế này, em nhé”, còn em chỉ biết quay mặt đi gạt nước mắt hạnh phúc… “Em cũng chỉ yêu anh thế này thôi” và chúng ta cũng chia tay trong im lặng, níu kéo có chăng chỉ là nước mắt đau đớn mệt mỏi.
Một năm anh dắt em qua nhiều thật nhiều cảm xúc… chênh chao như những khoảng lặng không tên!
Em…
Tháng Tư lại vòng lại với anh và em nhưng chẳng bao giờ mình có được khoảng thời gian bên nhau mỗi khi tháng Tư về trời xanh, nắng vàng, gió nhẹ, mây trắng và hoa cỏ lặng yên…
“Gió nhè nhẹ, chợt một chiều áo dài em bay trong gió, mái tóc dài thướt tha, mờ ảo hết lối đi về. Gió tháng tư như một gã du ca lãng tử và kiêu bạt, cứ hào phóng thả những tàng lá vàng bay dào dạt như nổi nhớ, vẽ nên một bức tranh hoang dại và hư ảo. Em đã thôi không thả tóc mình bay vẩn vơ trong gió. Bởi chẳng còn ai vưốt tóc em nữa. Em đã thôi việc chạy xe lãng đãng trên đường đến cưối cùng đều dừng lại ở 1 cái đích – dù không hẹn trước. Bởi em chẳng còn cái đích nào để tới. Em đã thôi… thôi không làm rất nhiều chuyện.. bởi, em chỉ còn lại là em – không anh”…
Rồi đây, gió biết tìm nơi đâu?
Chỉ là những giấc mơ ko hồi kết… những vòng tuần hoàn dãn ra mà mãi mãi chẳng khi nào co lại được… những vòng tròn đứt mạch và ko khép lại được bao giờ… những giọt nước mắt ước một lần không rơi như thế để chẳng bao giờ thấy phí hoài cho người không còn xứng đáng!
Cảm giác đầu tiên trong em ùa về em nhớ anh nhiều vô kể…
Mọi thứ rồi sẽ lại tốt cho chúng ta và em mong những gì đã mất anh sẽ gìn giữ để em có thể được may mắn đi cùng anh đến cuối con đường… dù chỉ là trong tiềm thức của anh và tưởng tượng của em.
Đếm từng nhịp bước chân, đi qua từng con đường, ngõ phố thân quen, lòng lắng lại, như khẽ chạm tay vào mùa đông để nói lời tạm biệt. Và một ký ức xưa tưởng đã ngủ yên lại thức dậy trong lòng và rung lên thành cung bậc, những cung bậc xốn xang… giữa khúc giao mùa…Tháng Tư!