Vì anh cũng là gió, nên dù em níu kéo, anh vẫn sẽ đi đúng không anh? Vì anh là gió, nên cũng chỉ là chút ảo ảnh nhạt màu….
Nếu anh chỉ là gió, đến rồi đi nhẹ nhàng mà không để lại trong em chút dư âm, thì mọi chuyện đã khác đúng không anh? Anh vẫn sẽ ở đây chăm sóc em như lần đầu gặp gỡ, và con tim em đã bình yên với những dịu ngọt của mộng mơ.
Nếu anh chỉ là gió thoáng qua, vuốt nhẹ lên tim em rồi mang đến bao ngọt ngào thổn thức, thì có lẽ đã không có cái gọi là chia tay. Với gió, em chỉ là một trạm dừng chân tạm thời, nhưng em cứ ngỡ mình là bến đỗ cuối cùng của đời anh. Gió có thật sự êm đềm thế không anh?
Bởi nếu anh là gió, anh đã hững hờ với tình cảm em trao, đã không gieo trong em những niềm vui bé nhỏ, những ngây thơ vụng dại trong cung bậc tình yêu.
Em từng yêu làn gió mùa thu, nó thật nhẹ và mang theo mùi hương hoa sữa. Gió làm tà áo em bay trong một buổi chiều thu lạnh, rồi mang đi giọt nước lăn dài trên má ai còn nóng hổi. Gió dịu dàng thổi bay những vấn vương của tình yêu đầu đời lắm hờn ghen.
Em từng yêu vì gió là thời gian, đến khi em buồn, và xoa dịu vết thương lòng vốn rạn nứt. Nhưng em, chưa kịp hàn gắn vết thương cũ thì gió đã vội đi. Em những tưởng gió là món quà của thực tại, bù đắp cho em những vụn vỡ trong quá khứ buồn vương. Nhưng em đâu ngờ gió muôn đời vẫn vậy, thật mỏng manh như làn khói nhẹ ban chiều. Chỉ đến lúc gió đi, em mới biết mình thật khờ dại, gió không muốn ở lại, nhưng em cứ mãi hoài ngóng trông….
Vì anh cũng là gió, nên dù em níu kéo, anh vẫn sẽ đi đúng không anh? Vì anh là gió, nên cũng chỉ là chút ảo ảnh nhạt màu….
Em đã quen khi có gió kề bên, em chưa sẵn sàng để gió đi vội vàng như thế. Nếu em biết một ngày gió không còn ở bên, em đã không ngu ngốc mở lòng mình ngay khi gió vừa đến.
Nếu anh chỉ là gió, đừng bao giờ dừng lại bên em. Đừng bao giờ khiến tim em nhung nhớ, hay để em lạc lõng trong những giấc mơ đêm. Em trải lòng ngỡ đã tìm được bến mơ, nhưng thật ra lại bước vào ngõ cụt. Gió thật sự tàn nhẫn vậy sao anh? Nếu gió đã không muốn tìm một chốn dừng chân, vậy tại sao lại khơi dậy trong em những mộng tưởng. Nếu gió muốn tiếp tục chuyến du hành, sao lại khiến em nghĩ gió sẽ ở lại vì em.
Là vì em khờ dại, hay vì anh cũng lạnh lùng như gió, để hôm nay đây, em bơ vơ mỗi khi ai chạm vào trái tim em…
Em không thể đón nhận làn gió mới, vì em sợ gió muôn đời vẫn vậy, đến rồi đi khi cảm xúc em vừa vun đầy. Em sợ gió là anh trong quá khứ, cứ ngỡ đến để chữa lành trái tim em , nhưng lại một lần nữa khắc thêm những vết rạn.
Vì anh là gió, nên tim em đóng lại…Vì anh là gió, nên em bắt đầu đón nhận sự cô đơn.