Cho em được nhớ những giọt nước mắt cô độc của màn đêm, nhớ nhiều thêm nữa những cơn mưa buồn chạy dọc tình yêu của hai đứa… Nhớ những vô tâm, những hẫng hụt, những oán trách…
Cho em được nhớ anh thêm lần nữa, chỉ nốt lần này nữa thôi…
Cho em được nhớ mùi hương thoang thoảng trên áo anh, cái mùi hương lúc còn yêu em vẫn thường hay tựa đầu vào và hít đầy một lần thở, rồi xuýt xoa rằng “anh thơm quá” và nghe tiếng anh cười thật hiền.
Cho em được nhớ quán café quen thuộc của chúng ta, nhớ trà sữa của em và cacao nóng của anh. Em ngồi sát gần bên nghe anh kể chuyện cuộc sống, rồi kể chuyện yêu em.
Cho em được nhớ làn hơi nóng từ cốc café bốc lên, bảng lảng rồi đặc quánh trong không gian chỉ mỗi hai người… Cái lạnh ngoài kia chẳng thể đong đếm được ngọt ngào ở đây, vị đắng café kia chẳng đủ sức làm tan vị yêu trên môi anh đang ngọt…
Cho em được nhớ những chiều nắng muộn lang thang phố phường cùng anh… Những ngược xuôi, ngang dọc của cuộc đời bỗng chốc thành bình yên; chẳng còn mệt mỏi cũng chẳng còn đọng một chút bộn bề… Thành phố lên đèn cũng là lúc em tựa vào vai anh yên ả, nghe anh hát tình ca, nghe nhịp yêu thênh thang khắp chốn…
Rồi nghe tim mình lỡ đi trật nhịp, em yêu anh nhiều lắm, anh biết không?
Cho em được nhớ nụ hôn đầu vụng về trước con sóng của biển khơi… Được nhớ đôi môi anh trên môi em hiền dịu…
Cho em được nhớ cái ngại ngùng của cái ôm đầu tiên, nhớ cái bẽn lẽn của cái nắm tay đầu tiên, nhớ tiếng yêu đầu tiên… Và nhớ lời chia tay sau cuối…
Cho em được nhớ những ngày… nhớ anh… Nhớ những ngày trong trái tim chỉ mang một hình bóng. Nhớ cái quặn đau khi nghe một bài hát, nhớ những tin nhắn dang dở chẳng thể gửi bao giờ…
Cho em được nhớ những sáng mùa đông tay lần sâu trong túi áo xuống phố một mình. Nhớ những hi vọng mong manh khi tìm về xưa cũ, phố qua phố, người bước qua nhau…
Cho em được nhớ những giọt nước mắt cô độc của màn đêm, nhớ nhiều thêm nữa những cơn mưa buồn chạy dọc tình yêu của hai đứa… Nhớ những vô tâm, những hẫng hụt, những oán trách… Nhớ cả những cách xa và những lần trở lại, và giờ đây đi mãi không về.
Cho em nhớ hết, được không anh?
Em sẽ gói kỉ niệm đi xa, để anh nơi kia chẳng cần bận tâm về quá khứ… Em sẽ nặng lòng về những điều đã mất, để anh chẳng phải một phút dằn vặt về những thứ đã qua…
Em sẽ nhớ giùm anh, để trái tim anh thảnh thơi với cuộc sống mới – cuộc sống không vướng bận bởi người con gái đã cố hết sức nhưng chẳng thể giữ nổi anh…
Em sẽ khóc giùm anh, để đôi mắt anh ráo hoảnh với hiện tại. Đừng để nước mắt ước át về những điều đã là của ngày hôm qua… Yêu thương ngày xưa đã chết, anh hãy xóa hết đi, để mình em luyến tiếc, chỉ mình em thôi!
Em sẽ đau cho anh, và sẽ thương tổn cho anh, trái tim anh sẽ vẹn nguyên, sẽ không hằn một vết xước…
Thế anh nhé, hãy để lại cho em những điều anh không muốn giữ…
Và cho em, được nhớ anh thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi… em sẽ quên anh mà!