Nắng chói chang, nền trời cũng xanh thẳm. Ta rong ruổi lặng im trên chuyến xe trở về nhà, cũng như tất cả những chuyến đi trước đây của ta, đi là để trở về, đi là để thêm yêu và trân trọng hơn những gì ta đang có. Núi cao, núi vòng quanh, núi mở ra bức tranh đồng quê mà đã rất lâu rồi ta mới thấy lại. Bản tình ca mùa hè bất chợt vang lên, nhịp nhàng nhịp nhàng, ta thấy mình xoay trong những bước nhảy của thời gian và tất cả những gì đã qua trở về như một cuốn phim trước mắt.
Bản nhạc hết, giấc mơ dừng…
Nhắm mắt lại mà nghe…
Dư âm vẫn còn đây…
Dẫu biết…bản tình ca dành cho ta đã vỡ vụn!
Ảnh minh họa: jessica22lindsay
Thư gửi người yêu cũ….
Người yêu cũ à! Phía sau một cô gái là gì anh biết không? Có một người đã nói rằng “Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy…” Và với em nó chính là nỗi nhớ về những gì đã qua mà ta không thể nắm giữ, nỗi nhớ về những phần YÊU đã mất đi.
Chỉ mới hôm qua thôi ta vẫn còn nồng nàn gọi nhau bằng hai tiếng “Người yêu”, chỉ mới hôm qua thôi ta vẫn trịnh trọng giới thiệu với người khác về hai chữ “người yêu”. Nhưng ngày hôm qua là ngày đã qua và không bao giờ quay lại, còn ngày hôm nay mới thực sự là cuộc sống, và chúng ta trở thành những người khác trong cuộc sống của nhau. “Người yêu cũ”của nhau.
Người yêu cũ à! Anh nghĩ rằng em sẽ hận anh ư? Anh nghĩ rằng em sẽ gục ngã vì anh ư? Em đủ lớn để sống, đủ lớn để bước đi vậy thì cũng sẽ đủ lớn để chấp nhận mọi sóng gió của cuộc đời. Anh có thể đã làm em rất đau, đã khiến những giọt nước mắt đắng ngắt từ bờ mi em rơi xuống nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng em sẽ phải quỵ ngã vì nỗi đau, không đồng nghĩa với việc rằng em sẽ phải sống với nỗi đau mà anh mang đến. Cuộc đời này chỉ là một chuyến xe hà cớ gì ta phải hận, hà cớ gì ta cứ phải đau trong khi người gây ra nỗi đau cho ta thì đang hạnh phúc ở một trạm xe trước đó?
Người yêu cũ à!.Anh đã xóa tên em trong danh bạ điện thoại, xóa tên em ra khỏi Friendslist của Yahoo Messenger, xóa tan hoang cái blog anh viết cho em, xóa hết những gì về em ra khỏi cuộc sống của anh nhưng có một thứ anh sẽ không bao giờ xóa được đó là “Kí ức”. Anh có xóa được kí ức không? Có xóa được những kỉ niệm về nhau không? Có xóa được tiềm thức của gia đình và bạn bè chúng ta rằng chúng ta đã từng là một đôi? Liệu khi tình cờ nghe lại một bài tình ca cũ từng dành cho em, đi qua một con đường cũ ngập tràn kỉ niệm lòng anh sẽ không chút lăn tăn về những yêu thương đã có?
Còn em, em chọn cách bước đi, em chọn cách gói gém kỉ niệm và đau thương. Có thể ngày hôm nay đây em vẫn khóc vì anh, khóc vì một tình yêu đã mất. Có thể trên những hành trình tiếp theo trong chuyến xe cuộc đời sẽ có những phút giây buồn vui, thành công hay thất bại mà em nhớ đến anh nhưng nỗi nhớ đó không phải dành cho anh, nó dành cho quá khứ, dành cho những gì đã qua mà em vẫn còn nâng niu và trân trọng.
Người yêu cũ à! Anh nói em là một kẻ yếu đuổi nhưng anh biết không em là kẻ yếu đuối trong số những người mạnh mẽ nhất. Chúng ta đơn giản chỉ là những người đã từng đi chung trên một chuyến xe cuộc đời, trạm xe mà anh đã xuống với anh mang tên là “hạnh phúc”, còn em vẫn sẽ ngồi lại, rong ruổi với hành trình của mình, hành trình kiếm tìm cũng mang tên “hạnh phúc”.
Người yêu cũ à! Đừng bao giờ ghét nhau anh ạ… Bản tình ca mang tên “Mười năm” mà chúng ta đã nghe ở quán Café năm ấy có lẽ sẽ không bao giờ còn được cất lên, nhưng mười năm sau khi gặp lại, khi chúng ta đã trở thành những kẻ xa lạ trong cuộc sống của nhau, em vẫn sẽ mỉm cười nhìn anh và nói “Chào anh! Em rất tốt còn anh thì sao?”
Người yêu cũ à! Kí ức về anh đã gói ghém xong rồi và giờ là lúc em phải cất nó đi,em mang theo nó trong hành trình tiếp theo của mình. Anh nghe thấy chưa? Người phụ xe noí với em rằng “Trạm tiếp theo: Lạc quan”; “Trạm tiếp theo: Vui vẻ” ; “Trạm tiếp theo: Hạnh phúc”.
Tháng 8, tôi gửi đi một lá thư, điạ chỉ mang tên là Cảm giác, người nhận thư mang tên Vĩnh viễn.
Cá Rô
Ảnh minh họa: Toxiclovekid
- Vì đã từng thuộc về nhau…
Nếu 1 ngày mình gặp mặt khi bước trên 1 con đường chỉ biết đi qua nhau mà không chào hỏi, không phải vì không muốn mà bởi vì không thể… Vì những kỉ niệm đẹp, những quá khứ buồn không thể quên…
Vì đã từng thuộc về nhau…
Nên đừng làm tổn thương nhau sau khi chia tay… Vì mình đã từng thuộc về nhau…
Nếu có thể xin hãy im lặng…
Nếu có thể xin hãy nhìn về con đường phía trước…
Đừng quay đầu lại…
Đừng hối tiếc điều gì!
Vì mình đã từng là của nhau…
Nếu có thể xin hãy hạnh phúc! Đừng buồn, đừng nhớ, đừng mong….
Nếu có thể hãy quên đi….
Cái gì đã qua hãy cứ để nó qua đi vì mình không còn khả năng giữ ng đó ở bên cạnh, không thể mang lại hạnh phúc thì xin hãy để mọi chuyện là kỉ niệm, là quá khứ để khi nghĩ lại cảm nhận được niềm hạnh phúc khi đã từng yêu và được yêu…. Vì anh giống như cơn gió, e chỉ là ngọn cỏ bé nhỏ sao có thể giữ chân anh?
Vì đã từng thuộc về nhau…
Nên sẽ cố gắng giấu đi cảm xúc trong lòng để rồi một ngày xa lắm nhìn lại sẽ cảm thấy nhẹ lòng…
Sẽ cảm thấy vui khi anh hạnh phúc bên người khác, không phải là em!
Có nhiều người đã từng yêu và được yêu không phải chỉ mỗi mình em….
Cũng có nhiều ng đã đánh mất một nửa của mình, không phải chỉ mỗi mình em…
Em vẫn sống tốt, vẫn cười mỗi ngày, vẫn ăn đúng giờ, ngủ đúng giấc, chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống… Có chăng chỉ là thiếu 1 người bên cạnh, quan tâm và coi em là 1 người quan trọng….Có chăng chỉ là cảm giác cô đơn, chỉ là nỗi nhớ….
Nếu như anh đã tìm thấy 1 người bên cạnh, nếu như vị trí đã từng là của em trong lòng anh đã là của người khác thì em chúc anh hạnh phúc! Dù trong lòng em…
Cuối cùng hôm nay em đã hiểu, không còn trách móc, đau khổ hay buồn phiền…. Xin lỗi vì thời gian qua e chẳng hiểu anh dù chỉ 1 chút… Em chỉ biết nói em yêu anh mà không biết anh cần gì và muốn gì… Cuối cùng anh vẫn là anh….
Truc Nguyên
Ảnh minh họa: Ilissa
- Thế đâu phải chia tay…
Lời tác giả: “Có ai đó đã nói rằng, thật khó chia động từ “yêu”: quá khứ của nó không đơn giản, hiện tại chỉ là trình bày, còn tương lai vẫn còn ở thức điều kiện. Cũng có lẽ bởi vậy mà cho tới bây giờ, tình yêu vẫn luôn là một bí ẩn mà con người chưa thể định nghĩa và lí giải nổi. Nhưng, tình yêu vẫn cứ đến bên mỗi người như một món quà mà Thượng đế ban tặng. Nó vẫn ngân lên trong muôn vàn cung bậc của xúc cảm.”
Blogger Ice : Lạnh nhưng… ngọt
Đêm
Thành phố như khoác lên mình một tấm áo mới trong ánh đèn lung linh với những màu sắc biến ảo. Màn đêm buông xuống kéo trùng cái ồn ào, xô bồ của cuộc sống thường nhật. Đêm, thu lại ở một góc nhỏ của phố phường, để lắng nghe hai con tim đã không còn chung một nhịp đập.
– Mình… dừng lại ở đây thôi, em nhé. Anh không muốn tiếp tục thế này nữa !
Em nhìn tôi không chớp mắt. Cái nhìn thẳm sâu như muốn kiếm tìm một sự thật ẩn trong đó.
– Anh thực sự muốn như vậy?- Em khẽ hỏi.
1s…2s…3s…Thời gian như đứng lại. Phải chăng cuộc sống vốn vẫn vậy, luôn có quá nhiều câu hỏi và quá ít câu trả lời. Hay bởi, lúc này câu trả lời tốt nhất là sự lặng.
Hàng mi dài khẽ cụp xuống. Một nụ cười nhẹ như gió thoảng trên môi em mang theo cả một nỗi sầu khôn nguôi.
– Em hiểu rồi…
– …
– Taxi…
Em sải bước thật nhanh về phía chiếc xe. Muốn kéo em lại nhưng những lời đã nói ra…Tất cả như kìm chân tôi lại. Chiếc taxi phóng vụt qua tôi, khuất bóng phía chân cầu.
Còn mình tôi với những ngọn đèn đêm.
Ngày không em…
Tiếng chuông báo thức réo inh ỏi vang khắp căn phòng. Tỉnh giấc. Đầu đau nhói Mùi rượu vẫn bám trên cơ thể. Đêm qua, chẳng nhớ mình đã uống bao nhiêu. Chỉ biết càng uống càng tỉnh và chẳng thể quên…Trong khoảnh khắc, tôi đã để em bước ra khỏi cuộc đời mình. Ngỡ như mơ nhưng đó là sự thật. Một lựa chọn của chính tôi.
Trước khi gặp em, mọi người trong công ty gắn cho tôi cái mác “robot”. Nụ cười vắng bóng trên khuôn mặt tôi cũng tựa như mưa chẳng mấy khi ghé thăm sa mạc. Sự lạnh lùng toát ra từ vẻ ngoài. Ngày ấy, tôi lao vào công việc, vắt kiệt sức mình vào những dự án mới nối tiếp…Tất cả những gì tôi làm khi đó chưa hẳn bởi nhiệt huyết của một chàng trai 22 tuổi mà cốt yếu tạo cho mình một cái “vỏ bọc” để chốn tránh, để lãng quên những nỗi buồn ẩn sâu, để xoa dịu phần nào những vết thương vẫn còn rất mới trong tim vần nhói đau hàng đêm… Thật chẳng khác nào “robot”. Không sống thật vớ chính bản thân mình. Ngột ngạt, bức bí và có chút hèn nhát nhưng đó lại là cách sống mà tôi đã chọn.
Cuộc đời vốn chẳng phải một con đường thẳng tắp mà còn biết bao đường vòng, lối tắt.Và ngày tôi gặp em, vào đúng thời điểm ấy cũng là khi một ngã rẽ mới được mở ra. Em bước vào cuộc sống của tôi thật nhẹ nhàng. Em đến, băng lại vết thương trong lòng tôi bằng những chiếc băng keo của sự quan tâm chân thành và thấu hiểu thật sự. Em đến sưởi ấm con tim tôi lạnh giá để thêm một lần nó lại biết rung động sau bao lần tự hứa khép cửa trái tim và sẽ chẳng để ai bước vào. Em đã mang một điều thật quý giá trở lại bên tôi. Đó là tình yêu. Và từ ngày ấy, “robot” biết cười !
Duyên may đã mang đến một tình yêu mà tôi không ngờ tới. Gần hai năm là một quãng thời gian hạnh phúc bên em. Lẽ ra, tôi sẽ là người hạnh phúc. Có điều…trong tôi, một người đàn ông, vẫn luôn tồn tại con người tham vọng. Tình yêu của em đã là động lực để nó được tiếp thêm sức mạnh. Nhưng trớ trêu thay, tình yêu của em càng lớn bao nhiêu thì con người tham vọng đó càng lấn át con người tình thương trong tôi bấy nhiêu. Mỗi phút giây trôi qua khiến tôi hạnh phúc hơn nhưng cũng dễ bị tổn thương hơn và đã có lúc sự yếu đuối hiện diện trong tôi. Vì chính tôi đang làm người tôi yêu tổn thương thật nhiều, dù chưa một lần em nói ra điều đó nhưng tôi đọc thấy tất cả qua ánh mắt nâu buồn và những khoảng lặng chẳng nói thành lời khi bên em. Thẳm sâu trong lí trí vẫn luôn mách bảo, nếu yêu em, tôi phải rời xa em vì nếu tiếp tục với tôi, em sẽ tổn thương thật nhiều. Tôi không xứng đáng với tình yêu của em. Khi nhận ra điều này cũng là lúc tôi biết…một ngày nào đó tôi sẽ mất em…
Và, cái ngày đó chính là ngày hôm qua.
Tôi đã để em bước ra khỏi cuộc đời mình như chưa từng đến. Em có thể oán hờn tôi là một kẻ vô tình. Nhưng tôi không muốn một ngày nào đó chính tôi lại là kẻ bóp nghẹt con tim của người con gái đã mang tình yêu đến bên tôi và thay thế nụ cười trong veo của em bằng những giọt nước mắt đắng chát. Tôi không muốn như thế. Tình yêu nơi con tim tôi dành cho em vẫn còn vẹn nguyên nhưng tôi đã đánh đổi…Có lẽ đó cũng là lần sau cuối tôi khiến em phải đau lòng. Tàn nhẫn với em, cũng là tàn nhẫn với bản thân. Vết thương ấy sẽ mãi nhức nhối không thôi bởi vì yêu em, tôi đã từ bỏ chính em !
Ngày không em, chẳng còn dư vị cả sự ngọt ngào từ những niềm vui nho nhỏ mà em mang lại.
Ngày không em, chông chênh nhớ…
Ngày không em, cuộc sống của tôi thiếu đi thật nhiều…
Ngày không em, tôi quay trở lại với cuộc sống trước kia, khoác cho mình một “vỏ bọc” lạnh lùng hơn trước. Chưa khi nào tôi sợ những phút giây ngơi nghỉ như lúc này. Bởi đâu đó trong con tim tôi vẫn luôn có bóng hình em, từng suy nghĩ vẫn hướng về em. Và lòng tôi lại nhói đau…
Lao đầu vào công việc như một kẻ điên dại, tôi đổi lại được sự thăng tiến trên thang danh vọng. Đó là thành công do chính tôi tạo dựng bằng khả năng của mình. Đáng tự hào, đáng vui. Vậy mà trong tôi, niềm vui ấy chưa bao giờ trọn vẹn khi chính những lúc đó sự cô đơn bủa vây lấy tôi, chẳng có lấy một người hiểu mình để sẻ chia. Với thời gian, tôi đã cố làm cho mình nghĩ rằng tôi đã quên em. Nhưng , không có em, tôi nhận ra, mình sẽ luôn cảm thấy cô độc.
Cuộc đời như một trò chơi tung hứng với năm quả bóng mang tên: công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tình yêu. Tung chúng lên không trung, ta sẽ thấy ngay công việc là quả bóng cao su vì khi rơi xuống đất nó sẽ lại nảy lên. Nhưng bốn quả còn lại đều là những quả bằng thuỷ tinh. Nếu lỡ tay đánh rơi một quả, nó sẽ bị trầy xước, có tì vết, bị hư hỏng, thậm chí bị vỡ nát. Chúng không bao giờ trỏ lại như cũ. Tôi đã tung hứng quả bóng công việc thật tài tình. Nhưng quả bóng tình yêu thì không. Tôi đã để nó tuột ra khỏi tầm tay mình. Để tới bây giờ, hơn lúc nào hết, tôi mong có em bên cạnh, như ngày xưa. Nhưng, có lẽ đã quá muộn màng…
Ảnh minh họa: Myryelfe
Ngày không anh…
Chiếc taxi khuất bóng dần và dừng lại ở phía dưới chân cầu.
Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết, đêm đó đâu chỉ có mình anh đứng lặng hàng giờ trên cầu. Mà còn một người đã thu cả bóng hình anh từ phía xa qua đôi mắt nhoà lệ. Là em.
Thượng đế đã ban cho mỗi con người một món quà đặc biệt, đó là tình yêu. Khi món quà ấy được trao tặng đi cũng là lúc tình yêu đâm chồi nảy lộc với những điều kì diệu và bí ẩn của nó. Ở đúng vào thời điểm đó, em đã gặp và trao món quà đó vào tay anh. Chưa một lần em tự hỏi, anh có xứng đáng với nó hay không? Chỉ bởi tình yêu đâu phải món hàng ngoài chợ để mà mặc cả. Em đã trao nó đi mà không toan tính thiệt hơn.
Em không thể lựa chọn tình yêu nhưng tình yêu đã lựa chọn em. Và em đã đón nhận khi tình yêu đến từ nơi anh. Bao vui buồn, niềm hạnh phúc cũng như những nỗi khổ đau… đã được san sẻ trên suốt nẻo đường yêu. Nhưng ngày hôm nay, anh đã trao trả lại món quà ấy lại cho em. Có điều, nó không còn như trước nữa…
Ngày không anh, thời gian như trôi chậm lại. Em chìm trong hồi ức của những ngày đã qua. Từ mai, em sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới vắng anh trong đó. Em vẫn luôn nghĩ, mình đủ mạnh mẽ để bước về phía trước. Vấn đề chỉ là thời gian bởi nếu như tình yêu khiến người ta lãng quên thời gian thì chính thời gian cũng khiến người ta lãng quên tình yêu. Nhưng thật sự khó vô cùng khi nỗi nhớ trong em vẫn thật đậm sâu và cho tới ngày ấy, con tim em sẽ chỉ là một khoảng trống vô định.
Ngày không anh, em chẳng còn được thu mình nhỏ nhắn trong vòng tay anh ấm nồng.
Ngày không anh, đã bao lần sâu thẳm trong lòng em tự hỏi: ở nơi kia, trong một phút giây nào đó, anh có còn nhớ tới em?
Ngày anh để em ra đi, trước sự im lặng không nói, có một điều em vẫn mãi đinh ninh rằng: “Thế đâu đã phải là chia tay!”
Và, nếu có một cơ hội cuối trở lại tìm nhau, liệu anh có cố gắng bằng cả bản thân để hàn gắn những mảnh vỡ nơi con tim em?
Ảnh minh họa: Valentina Kallias
“Boomerang tình yêu”…
Nỗi nhớ em da diết dẫn lối, đưa tôi trở về những miền kí ức, trở về nơi ghi dấu bao kỉ niệm ngọt ngào giữa chúng tôi. Đúng ngày này, hai năm về trước, có một người con gái đã đổi tên cây cầu vượt thành “cầu vồng nhân tạo” trong tiếng cười trong veo để ghi dấu tình yêu của chúng tôi. Cũng chính là người con gái ấy đã mang lại nụ cười, khiến tôi biết cố gắng trong suốt những tháng ngày sau đó. Nhưng cũng tại nơi đây, bằng chính lựa chọn của mình, tôi đã để em ra đi. Tôi luôn nghĩ một mình sẽ mạnh. Yêu thương làm tôi mất đi sức mạnh đó. Nhưng, tôi đã nhầm! Khi đứng ở đỉnh cao của thành công, danh vọng và tiền tài, có lẽ cũng là khi con người ta cảm thấy cô đơn hơn cả nếu chẳng có lấy một người để sẻ chia. Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận thấm thía điều đó. Vắng em, mới biết tôi cần em tới nhường nào, mới hiểu em có ý nghĩa trong cuộc sống của tôi xiết bao. Vắng em mới thấy, con tim lạnh giá.
Tôi đứng đó, trơ trọi. Ánh đèn đêm nhoè dần qua khoé mắt cay cay.
Trong khoảnh khắc, ngỡ như mơ, một bàn tay khác đan vào tay tôi. Phút chốc, khoảng trống giữa những ngón tay tôi được lấp đầy bằng những ngón tay nhỏ bé mà thật ấm áp. Bàn tay ấy đã quá thân thuộc với tôi. Bàn tay của yêu thương, của Em – người con gái tôi yêu!
– Đó đâu là chia tay, phải không anh…?
Nếu tình yêu có điều kì diệu thì chính là khoảnh khắc này đây. Chiếc “boomerang tình yêu” đưa em trở lại bên tôi.
Xiết chặt tay em và sẽ không bao giờ tôi đánh rơi những yêu thương một lần nữa bởi một mình thì đi nhanh hơn nhưng có hai người sẽ đi được xa hơn.
Nguồn:blogviet.com.vn