Sớm nay giữa một không gian ngổn ngang nắng trải, chợt tần ngần nghe tiếng lích chích chim reo trên mái phố và sững sờ trước vẻ đẹp của bình minh…
Cuối cùng Hà Nội cũng nắng…
Một ngày xuân biếc dậy trồi xanh trong một sớm tinh khôi những hạt sương trong lành vất mình trên kẽ cỏ…
Bao nhiêu ngày qua là hạt mưa dăng dăng trên mái phố thì thầm những tâm tư vương vất trên mầm lá non úa màu nhung nhớ, úa một màu thương…
Hôm qua lạnh lẽo chơ vơ chiếc lá mùa đông ngày cuối, rơi xuống hạt mưa liu diu gió rét, khứa vào lòng mình những vết nhói sâu…
Hôm nay dịu dàng những vệt nắng nhẹ buông xuống con đường lổ loang vẫn còn nhơm nhớp nước. Bước chân của nắng, gió, thời gian như chậm hơn mọi ngày…
Hôm qua đưa tay mà cố nắm giữ từng hạt mưa như cố gắng níu kéo thời gian, một người và quá khứ… Rồi chợt nhận ra tất cả đều trôi tuột qua từng kẽ ngón…
Còn hôm nay đâu cần phải cố mà nắm lấy, hạt nắng cũng tự nhiên phủ đầy trên khuôn mặt và đôi vai áo của mình…
Chắc là vậy, cái gì đã qua là sẽ qua và chẳng bao giờ giữ lại được, còn hôm nay và phía trước thì chẳng cần phải mong chờ, chẳng cần phải lo sợ vì rồi cái gì đến cũng sẽ đến mà thôi…
Như Hà Nội được trả lại cho con đường ngày xanh nắng mới, trên những khóm hoa giấy như người con gái má hồng mà xấu hổ chợt đỏ hây hây….
Người ta ai rồi cũng vậy, rồi cũng sẽ trải qua mọi đau khổ đắng cay để đến một ngày hạnh phúc. Lại nói về hạnh phúc, chỉ có người biết đủ thì mới hạnh phúc được mà thôi nên hãy cứ sống như ngày hôm nay là một món quà!
Thôi thì trái tim ta cũng trả lại những ghồ ghề đá sỏi mà đứng dậy đi thôi! Rồi thì một người sẽ lại reo vào lòng này những trồi non rất mới để ta lại có lý do mà thỉnh cầu mà vun vén, và nuôi dưỡng một tình yêu
Sớm nay giữa một không gian ngổn ngang nắng trải, chợt tần ngần nghe tiếng lích chích chim reo trên mái phố và sững sờ trước vẻ đẹp của bình minh.