Sớm nay, những búp sen đầu tiên bên cầu ao hé nở. Màu hồng dịu dàng lan tỏa khắp mặt ao. Từng cánh hoa nhẹ nhàng bung trong ánh bình minh còn ngái ngủ. Một mùi hương ngào ngạt không lẫn vào đâu được theo cơn gió luồn qua từng khe cửa, hòa vào làn khói bếp ban mai của mẹ bay vào khoảng trời mênh mông.
Mới một đêm thôi mà bờ ao đã khác lạ. Từng cánh sen hồng khe khẽ cựa mình âm thầm nở, dịu dàng, khép nép như cu Tí ngày đầu tiên đến trường còn bám váy mẹ, e thẹn như cô gái tuổi mười ba chợt thấy có điều gì thay đổi trên cơ thể.
Sáng, tiếng chim cúc cu gù trong bụi tre bên cầu ao gọi một ban mai thanh bình yên ả. Bầu trời xanh bao la và bất tận ấy đang thăm thẳm dưới đáy hồ. Từng cụm mây nhẹ nhàng trôi dưới mặt ao. Nổi bật trên cái nền xanh của trời, của nước ao là những đóa sen hồng hàm tiếu. Vài chú rô con nổi hứng nô đùa làm sóng gợn lăn tăn khắp mặt ao làm chú chuồn chuồn kim giật mình chưa kịp sà xuống nước đã vội vã bay lên.
Hoa sen nở, bờ ao nhà tôi ngày nào cũng đông trẻ con. Buổi trưa anh em tôi cũng mất ngủ để canh tụi trẻ con trong xóm không cho chúng bẻ trộm. Bọn con gái thì đến xin hoa về cắm vào lọ (bọn chúng là chúa làm dáng mà). Bọn con trai thì xin những đài hoa đã tàn để lấy hạt ăn. Dưới gốc ổi bên cầu ao không ngớt tiếng tiếng ồn ào của tụi trẻ con trong xóm. Bọn trẻ cải nhau ỏm tỏi, đứa nào cũng đinh ninh rằng hoa sen có nguồn gốc từ phim Tây Du Ký mà bọn chúng đã coi. Còn tôi, tôi tin rằng hoa sen đến từ cõi vô minh nào đó, hiện hữu giữa đời thường để làm một kiếp hoa, đơn giản vậy thôi.
Mùi thơm của hoa sen theo chúng tôi vào từng bữa ăn, giấc ngủ. Hoa tàn, chúng tôi lại lội ao bẻ đài lấy hạt. Hạt sen là món ăn mà anh em chúng tôi rất thích. Bẻ một đài sen, nhẩn nha gỡ từng hạt cho vào miệng để cảm nhận cái vị ngọt tự nhiên ấy tan dần trên đầu lưỡi. Hạt sen còn được mẹ kỳ công chế biến thành chè hạt sen cho anh em tôi ăn vào những buổi trưa hè nắng nóng. Theo mẹ hạt sen có tác dụng giải nhiệt, ăn vào ngủ ngon. Hạt sen được mẹ hấp chín, sau đó nấu chung với nước đường cát trắng hay đường phèn trong vắt cho đến khi sôi nhẹ. Vị ngọt của đường đủ thấm vào hạt sen là bắc ra ngoài bếp. Để được nồi chè ngon cho chúng tôi, không ngại cái nóng mùa hè, mẹ ngồi canh chừng để lửa cháy vừa phải, tay khuấy, trộn thật nhẹ nhàng, thời gian cũng chỉ vừa đủ để hạt sen “không già, không non”. Nấu già, hạt sen sẽ mất hương thơm tự nhiên. Nấu non, hương sen sẽ không tỏa ngát. Chè sen là thứ “bùa mê” quyến rũ mà anh em chúng tôi không tài nào dứt ra được. Hễ trưa nào mẹ nấu chè sen là chúng tôi lại ở nhà, chạy lăng xăng giúp mẹ múc nước, canh lửa bỏ ngoài tai những lời rủ rê của bọn nhóc trong xóm với biết bao trò chơi mà ngày thường chúng tôi vẫn thích.
Cứ thế mùa hoa này tàn, mùa hoa khác lại đơm bông theo quy luật tự nhiên được lập trình sẵn. Những đóa hoa sống trong bùn lầy lặng lẽ tỏa hương, dâng cho đời những vị ngọt của thiên nhiên ban tặng. Mẹ tôi cũng vậy, âm thầm nuôi con khôn lớn, sống một đời lặng lẽ, đơn sơ.
(Trần Thanh Sơn)
NGUỒN: NGUYỆT SAN PHÁP LUẬT TP HCM