Tin mới

Những cánh diều tuổi thơ

Tôi lớn lên ở dải đất miền Trung nghèo khó, mùa nắng thì chói chang còn mùa mưa lại oằn mình gánh lũ. Nhà tôi dưới chân một quả đồi thoai thoải bạt ngàn cỏ tranh và hoa mua tím biếc.
Phía trước là cánh đồng lúa xanh rờn, xa tít tắp đến tận chân trời và dĩ nhiên sau mùa gặt trở thành sân chơi lý tưởng cho đám mục đồng trong xóm. Mặc kệ đàn trâu nhởn nhơ gặm cỏ hay húc nhau chí tử, từng nhóm chia phe đánh đáo, đào khoai, bắt cá bày đủ trò trẻ con. Mỗi chiều trên đồng làng là một ngày hội, mặt mũi đứa nào cũng y diễn viên hề vì muội than của những củ khoai quá lửa. Những trò nghịch ngợm đó còn theo chúng tôi vào giấc ngủ với bao tiếng la hét rồi giật mình thảng thốt, thậm chí còn huơ tay múa chân trên giường khiến mẹ phải đánh thức giữa cơn mê. Thấm thoắt đã mấy năm trôi mà cứ ngỡ như vừa mới hôm qua.  
Ngày ấy bọn tôi đứa nào cũng thích thả diều và ngầm thi xem diều đứa nào đẹp nhất, bay cao nhất. Cái thời chưa đủ ăn đủ mặc làm gì có diều vải như bây giờ và hai tiếng mua diều đương nhiên là xa lạ lắm. Diều được làm bằng cung tre và giấy vở học trò. Rặng tre xanh đầu xóm luôn là điểm hẹn bởi nơi đây vừa rộng, mát mẻ và tràn ngập tiếng chim khuyên ríu ra, ríu rít. Cái nắng oi nồng của miền Trung kèm với những cơn gió Lào hanh khô không làm vơi đi niềm đam mê, khát khao của những đứa trẻ bởi chúng tin rằng mỗi cánh diều là một ước mơ. Thằng Tí ước sau này sẽ cưới được con Tún làm vợ bởi nhà con này có cây ổi sẻ sai trái mà thằng này thích. Thằng Ve gầy gò ước lớn lên sẽ làm bác sỹ bởi mẹ hắn bị bệnh ung thư mà không có tiền đến viện. Còn tôi đến bây giờ vẫn nuôi giấc mộng của mình qua những trang viết.
Mỗi mùa hè, những mái tóc của đám trẻ vàng thêm chút nữa, khô và khét lẹt bởi con nắng hung hăng và cái gió Lào khô khan, bỏng rát. Giữa đồng làng mênh mông, những cái đầu trần cứ thế đội cái nắng hè chang chang bất chấp những ngọn roi mà ba mẹ có thể đem đến một cách bất ngờ. Cứ thế, chiều nào trên cánh đồng làng cũng rộn rã tiếng reo vui, đôi khi là cải nhau ỏm tỏi vì tranh nhau diều đứa nào đẹp nhất. Những cánh diều ngạo ngễ bay, mang ước mơ của một miền quê nghèo vào khoảng trời xanh bất tận, vời vợi cao. Trong những giấc ngủ chập chờn của thằng Ve vẫn là hình ảnh chiếc áo blouse trắng và mẹ hắn nằm trên giường bệnh nhìn hắn bằng đôi mắt chứa đầy hi vọng và sự tự hào. Thằng Tí thì lại không muốn cưới con Tún làm vợ nữa vì bây giờ hắn thích ăn mận hơn là ổi, đơn giản vậy thôi. Chỉ mới mấy năm thôi mà cánh đồng đã khác. Diện tích không nhỏ lại nhưng chật hẹp hơn bởi dây điện dọc ngang, chằng chịt. Trẻ con trong làng không chơi diều nữa, chúng mải vùi đầu với những trò đánh nhau chát, bùm trên internet. Dường như tâm hồn tụi nhỏ ngày càng khô khan thể hiện qua cách ứng xử và những bài tập làm văn câu từ ngắn củn, không chủ vị, đầy ngôn ngữ game. Bây giờ tôi vẫn thích diều nhưng không có thời gian để tự làm cho mình một cánh diều như xưa nữa. Có lẽ do ảnh hưởng của văn hóa phương tây và sự phát triển của công nghệ thông tin những trò chơi dân gian giàu chất văn hóa dần dần phai nhạt và có nguy cơ biến mất.
Lại một mùa gặt nữa đi qua, trên đồng làng vắng hoe, bầu trời chiều như rộng hơn, cô đơn hơn trước sự hờ hững của con người. Hình ảnh con diều giấy chòng chành trong nắng gió chỉ còn trong ký ức mà thôi.
Trần Thanh Sơn
Nguồn: Báo Bút Hoa

TƯ VẤN PHÁP LUẬT TRỰC TUYẾN MIỄN PHÍ TẠI ĐÂY

About admin

Bài viết liên quan

PHóng sự tuyên truyền pháp luật tại chi đoàn Đại An

[youtube https://www.youtube.com/watch?v=iO9WFmP41EU]

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *