Thôi mình trở lại với quê
Lá cao đến mấy cũng về cội thôi!
Quê nhà ta mến yêu ơi
Đây bờ tre chốn ta ngồi ngêu ngao
Đây trong vắt nước kinh đào
Tấm gưuơng soi chẳng lừa nhau bao giờ.
Ta xin lỗi cỏ gà xưa
Một thời tuổi nhỏ ngắt bừa đá nhau
Bây giờ ta mới biết đau
Biết thương phận cỏ rơi đầu vì xanh
Ta xin lỗi ớt và chanh
Cay chua có mấy xưa mình cứ kêu
Ta xin lỗi nhé cánh diều
Đứt dây ta bỏ quên chiều gió mưa
Chân trần trở lại quê xưa
Mới hay là cỏ đã thưa vì màu
Mới hay là chẳng nơi đâu
Chân ta bước vững như cầu bến ta.
(Thu Nguyệt)