Nếu ngày xưa mình một lần ra biển
Thì chắc không nông nổi lúc sau này
Nếu ngày xưa mình một lần ra biển
Thì chắc tình không bọt sóng trên tay.
Vì sao hở chúng mình không ra biển
Để lắng nghe tiếng gió hú vô thần
Nghe nước mắt hành tinh òa lên má
Và nao lòng nghe cát rã quanh chân.
Vì sao hở chúng mình không ra biển
Để thấy thân chiếc vỏ ốc lạc loài
Để thấy sóng hiền hòa hay dữ dội
Cũng xô vào rồi cũng dạt ra thôi.
Biển mênh mông mà ta nhỏ hẹp đời
Chỉ một thứ có thể so cùng biển
Là tình yêu chúng mình vĩnh viễn
Đã trở thành khoảng trống đời nhau.
(Thu Nguyệt)