“Phải, mỗi người là một thế giới, và em chính là thế giới của anh. Không phải vì em giống Hân, mà bởi vì anh đã yêu cái giọng nhéo nhéo của em vào lúc sáu rưỡi sáng rồi”.Em nhảy vào cuộc đời tôi, à không, nick yahoo của tôi sau khi tôi đăng lên facebook vỏn vẹn hai chữ “chia tay !”…
Em nói “Chờ mãi mới tới ngày này, hẹn hò với em nhé, thích anh cũng hai năm rồi còn gì…”
Tôi đang buồn mà cũng phải phì cười… Cái giọng điệu này của em sao giống Hân quá thể. Hân của tôi cũng thường nói toẹt những gì cô ấy nghĩ trong lòng, không kiêng nể, không thèm quan tâm xem đối phương sẽ nghĩ gì về mình…
Hân của tôi? Nghe xa lạ quá, cô ấy không còn là của tôi nữa rồi… Đang miên man với suy nghĩ về Hân, bỗng nghe tiếng gọi trên yahoo, tôi giật mình…
“Này anh kia, có hẹn hò với em không thì bảo”
“Hẹn, mai nhé?”
Mai, tôi dậy kha khá sớm, chắc tại vì… nhớ Hân. Ngày nào cũng vậy, cô ấy thường gọi tôi vào lúc sáu giờ sáng. Như một thói quen cố hữu, vài ngày nay không có Hân, tôi vẫn mò dậy vào lúc sáu giờ sáng, chẳng cần đặt chuông báo thức… Và mỗi lần như thế, tôi lại nghĩ đến cô ấy…
Tôi cứ nằm trên giường, để nỗi nhớ cào cắn trái tim… Hân là người nói lời chia tay với tôi. Lý do “không hợp”.
Ừ, lý do muôn thuở và chẳng có gì để bào chữa, chúng tôi thống nhất sẽ không làm phiền cuộc sống của nhau, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra… Nghĩ đến vẫn thấy đau đau, nhoi nhói ở đâu đó. Lý trí và trái tim luôn luôn không chịu nhường nhịn nhau như thế…
Sáu rưỡi, chuông điện thoại reo, là em! Tôi chưa kịp nói gì thì đã thấy em cất giọng nheo nhéo…
– Này anh, nhớ đúng tám giờ nhé. Trễ một phút cũng không được đâu!
– Trễ một phút cũng không được cơ à? Vậy đồng hồ của em chính xác là mấy giờ, để anh còn chỉnh lại đồng hồ của anh…
– Haha…
Cô gái bên đầu dây kia vẫn giữ giọng điệu trẻ con như xưa. Khi chúng tôi gặp nhau, em mười sáu tuổi. Cô gái với hai bím tóc lúc la lúc lắc không ngừng, ánh mắt to tròn mà mỗi khi soi mình vào đó, tôi lại lúng túng vì sự trong sáng quá đỗi ấy. Em yêu tôi cách đây hai năm. Khi em tỏ tình, tôi đã từ chối. Tôi bảo em: “Trẻ con lo mà học đi”. Em ngủng nguẩy: “Em sẽ chờ cho đến khi anh và chị Hân chia tay, chắc lúc ấy em cũng đủ tuổi để yêu rồi…”. Và giờ thì em đã chờ được điều đó. Vì em biết xem bói, hay vì tôi và Hân không giữ nổi tình yêu? Xa thì nhớ, gần thì giận dỗi… Yêu như một thói quen khó bỏ, như một sự lấp đầy cho những khoảng thời gian dư thừa…
Tôi vớ lấy dao cạo râu và đủng đỉnh bước vào phòng tắm… Mấy ngày nay không cạo râu rồi. Không có Hân, mọi việc cũng như chậm trễ lại thì phải…
8h3’, tôi có mặt đúng nơi em hẹn. Em hẹn tôi đi ăn phở gà. Một cô gái kì quặc nhất mà tôi từng thấy. Người ta hẹn hò thường ở quán kem, quán café lãng mạn xinh xắn chứ nhỉ. Nhớ ngày đầu hẹn hò với Hân, chúng tôi đã có một buổi tối ngọt ngào ở quán café treo rất nhiều chuông gió. Những tiếng chuông leng keng hòa với lời nói trong vắt của Hân làm tôi mê đắm…
– Anh trễ 3’ – Mải suy nghĩ, tôi giật mình bởi tiếng nói lanh lảnh của em…
– Anh xin lỗi nhé, đường tắc quá…
– Phải phạt!
– Em đanh đá!
Em cười toe toét, khoe răng khểnh. Bất giác tôi giật mình khi nhìn thấy nó. Hân cũng có răng khểnh hệt em, đúng chỗ đó, bên phải. Nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào tôi lay động như lần này. Giống quá, thân thuộc quá…
Thấy tôi thần người, em không cười nữa, chăm chú nhìn tôi…
– Nhìn gì em?
Tôi chưa kịp trả lời, em đã quay sang nói với cô nhân viên phục vụ:
– Chị có rượu không?
– Có chị ạ
– Tốt quá… Lấy cho em một chai nhé…
Cô nhân viên mỉm cười gật đầu… Còn em, lại quay sang nói với tôi :
– Anh chuẩn bị chịu phạt đi. Em không thích bị leo cây, mà nhất lại là người em thích cho em leo cây thì càng không được!
Tôi phì cười, okie, uống thì uống. Em không biết tôi là tửu lượng của tôi rất khá khẩm à? Nhưng nghe em nói em thích tôi một cách trực tiếp, tự dưng tôi thấy bối rối… Em cười như nắc nẻ “Anh chưa uống đã đỏ mặt rồi kìa.”
Tôi cũng cười cùng em, mắt dán vào chiếc răng khểnh xinh xắn của em, lòng tự dưng cồn cào…
Cô nhân viên mang rượu và hai cái chén ra đặt lên bàn. Tôi mở chai rượu và rót vào một chiếc chén, đưa lên môi…
– Khoan khoan…
– Sao vậy? Chẳng phải muốn anh chịu phạt sao?
– Đâu đơn giản như thế…
Em vớ lấy chai tương ớt bên cạnh, đổ vào chén rượu của tôi, sau đó khuấy đều… Môi em mỉm một nụ cười rất… hút hồn…
– Em biết là một vài chén rượu không làm khó được anh. Thế nên như này mới là phạt chứ…
Tôi nhắm mắt nhắm mũi nốc cạn chén rượu ngai ngái cay cay ấy. Còn em, cười khanh khách rất vui vẻ. Thù này nhất định phải báo mới được…
***
Vài hôm sau, em lại gọi cho tôi, nói muốn đi ăn kem cùng.
Tôi tất nhiên đồng ý, em thú vị thế cơ mà… Còn tôi thì cũng cần lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi để khỏi nghĩ về một ai khác…
Và càng thú vị hơn khi lần này, người trễ hẹn là em. Em cho tôi ngồi chờ tận 20’
– Em xin lỗi nhé…- Em lại cười toe toét, khoe răng khểnh…
Nhân viên mang hai ly kem đến bàn của chúng tôi, bao gồm một lọ tương ớt. Trước khi em đến tôi đã kịp bố trí rồi…
– Đến trễ thì phải chịu phạt. Bình đằng giới mà…
Em nhìn tôi, cười tươi như hoa. Đưa thìa kem kèm tương ớt lên môi, bất chợt dừng lại, em nói:
– Em đến trễ vì muốn hôm nay thật xinh, ngắm nghía trước gương mãi. Anh thấy hôm nay em… có xinh hơn mọi khi không ?
Tôi giằng thìa kem từ tay em, giằng luôn cả ly kem đầy tương ớt của em rồi đổi cho em ly kem của tôi. Ừ, hôm nay em rất xinh, mà hôm nào em chẳng xinh.
Em nhìn tôi vét sạch ly kem tương ớt, ăn một cách ngon lành, cười ngất ngây…
Ăn kem xong, chúng tôi lang thang ở hồ Tây. Mùa này sen nở đẹp… Đứng trước một hồ sen bát ngát, tự dưng thấy tâm hồn cũng bình thản đến kì lạ. Tôi ngắt một bông, ngượng nghịu đưa cho em. Em lại cười, sao tự dưng tôi thấy xao động khi nhìn thấy nụ cười của em đến thế…
– Em cười rất đẹp – Tôi không kìm được lòng , nói với em…
– Anh có muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em cười không?
– Muốn…
– Vậy yêu em đi…
Nắng chiếu vào gương mặt nhỏ của em, đôi má đang hồng lại càng hồng thêm…
Em và tôi yêu nhau từ ngày đó. Chóng vánh đến giật mình. Bạn bè hỏi tôi quên Hân nhanh thế, tôi chỉ cười qua loa. Quên hay không quên, chỉ có trong lòng tôi là hiểu rõ nhất. Tôi thấy mình thật độc ác khi lấy em thế vào chỗ của Hân. Em vẫn vô tư như thế, vẫn bày những trò quái đản để khiến tôi vui vẻ, vẫn yêu thương tôi bằng một tình yêu vô điều kiện. Tôi đón nhận nó, bằng một sự hài lòng đến day dứt…
Đôi khi, tôi gọi điện cho Hân bằng một số điện thoại khác và im lặng. Chỉ cần nghe thấy tiếng thở của cô ấy, tôi đã cảm thấy nỗi nhớ nhung được xoa dịu. Em vẫn không biết tôi luôn dõi theo Hân bằng một nỗi nhớ quay quắt, em vẫn hồn nhiên yêu tôi như em đang yêu..
***
Nửa năm sau, Hân nhắn tin cho tôi, nội dung nhớ nhung, muốn gặp tôi. Tim tôi như trẻ con nghịch ngợm, muốn lao thẳng ra ngoài. Tôi quên mất rằng hiện tại tôi là ai, tôi đã có những gì, vội vã phóng đến quán café mà Hân đã hẹn… Không có ai ở đó, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi như trêu ngươi. Tôi ngồi rất lâu, rất lâu và mong ngóng bóng dáng Hân xuất hiện ở cửa. Tôi sẽ nói với cô ấy rất nhiều điều mà nửa năm qua tôi đã ấp ôm trong lòng. Những buổi tối nhạt nhẽo khi không có mùi xạ hương của cô ấy thoang thoảng bên vai, những tin nhắn ngọt ngào khiến tôi nhớ nhung và hạnh phúc…
Hai bàn tay mềm che lấy đôi mắt của tôi. Là Hân phải không?
– Hân à?
-…
– Phải em không?
Bàn tay buông khỏi mắt tôi, tôi quay lại nhìn, không phải Hân, là em. Cô người yêu bé bỏng đanh đá đã ở bên tôi suốt ngày tháng qua…Em đang mỉm cười…
– Anh nắm tay em nhiều lần rồi mà vẫn không cảm nhận được đó là tay em sao?
– Sao em lại ở đây?
Em không trả lời, buông mình xuống ghế đối diện phía tôi ngồi… Em im lặng nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt này suốt nửa năm qua tôi chưa từng nhìn thấy… Dịu dàng, câm lặng, nhưng trống rỗng…
– Người nhắn tin cho anh là em, không phải Hân… Em lấy điện thoại của anh và lưu số em thành tên Hân…
– Em làm cái trò quái quỷ gì vậy?
– Anh biết không? Em luôn tự hỏi bản thân mình rằng, vì sao anh lại yêu em… Và bây giờ em đã hiểu, là vì em giống Hân…
Tôi nhìn em, lòng đau nhói…
– Có những lúc em thấy anh nhìn em bằng một ánh mắt trĩu nặng. Là vì em rất giống Hân, em giống cô ấy từ ánh mắt, nụ cười, điệu bộ, phải không?
Phải, nhưng tôi chỉ biết thinh lặng và nhìn em… Em uống hết sạch ly nước cam trên bàn, rồi đứng dậy bước ra khỏi quán… Còn mình tôi ngồi lại, lạc lõng, xấu hổ… Vài phút sau, tin nhắn đến, là của em…
“Mỗi người là một thế giới, có những việc người cũ không thể làm được, nhưng em lại làm được, phải không? Ví dụ như yêu anh không bao giờ cạn kiệt…”
Tôi vùng dậy chạy vội khỏi quán cafe đuổi theo em, nhưng em đã biến mất. Thì ra, yêu thương và tổn thương gần nhau đến vậy. Thì ra, tôi cũng cảm thấy chua xót khi nhìn thấy em đau lòng như vậy. Sao trước đây tôi không nhận ra rằng em luôn là không khí bao bọc tôi? Còn Hân, chỉ như một thứ mùi hương thơm dịu khiến người ta bần thần mỗi khi nhớ đến. Thiếu mùi hương, người ta vẫn sống được, còn thiếu không khí, chắc chắn sẽ chết…
Tôi cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn…
“Phải, mỗi người là một thế giới, và em chính là thế giới của anh. Không phải vì em giống Hân, mà bởi vì anh đã yêu cái giọng nhéo nhéo của em vào lúc sáu rưỡi sáng rồi…”