Quê mình mùa lũ đi qua
Nước như nước tự ngàn xa ngập về
Nỗi buồn đắp một con đê
Chông chênh nghiêng giữa bốn bề tính toan
Những người xa bỗng gần hơn
Khi cùng những ánh mắt buồn xác xơ…
Ngỡ ngàng như một giấc mơ
Chút mong manh có, bất ngờ thành không.
Ta như sen súng giữa đồng
Ngắn dài theo nước mà bông vẫn đầy
Thương miền Trung
nhớ miền Tây
Chút rong ấy
chút bèo này
mãi xanh…
(Thu Nguyệt)