Loay hoay một góc vỉa hè
Lén đưa tay nhặt lá về thở than
Chớm thu Hà Nội hoang mang
Mình như chiếc lá nửa vàng nửa xanh.
Gió lùa lá rụng rong ranh
Ta buồn chân giẫm loanh quanh dấu mình
Hình như nước cũng vô tình
Hồ Gươm xanh một màu xanh lạnh lùng.
Đã đành thế thái hư không
Lòng đơn sao bỗng mênh mông ngát buồn
Ơi à … ta hát lương sương
Đằng sau, phía trước, con đường bỗng xa…
Lá nè! Về ở với ta
Vui buồn lật lại lật qua mấy hồi !
(Thu Nguyệt)