Chị ấy năm xưa chờ chồng
Sợ già hóa đá
Bởi người đàn ông trở về từ biển cả
Lòng dạ biết đâu dò ?!
Em nay chờ anh không có bến bờ
Đứng cheo leo bên thềm qui luật
Ra vào ray rức
Làm sao hóa đá được mà mong.
(Chị ấy năm xưa chờ chồng
Với đứa con tật nguyền bởi mẹ cha chung giòng máu
Con chúng mình láu táu
Hai giòng máu trong người, hóa đá dễ gì xong!)
Dạ thưa con chờ chồng
Lạy bà lạy ông lạy trời lạy Phật
Chỉ xin một điều duy nhất
– Tháng ngày hóa đá quanh con.
(Thu Nguyệt)