Trái bằng lăng chua chua chát chát
Thời ấu thơ mình làm tiệc nhà chòi
Trái thì nhỏ bàn tay mình cũng nhỏ
Đủ để cầm chục mười tám trái thôi.
Mười tám mùa hoa rơi
Ta sắp ba mươi tuổi
Qua cái thời nông nổi
Lắng lòng nhớ tuổi thơ xa…
Sao mà dễ rụng thế hoa
Cánh tìm mong manh như tình ta vậy
Đôi tay đựng chục mười tám trái
Giờ gom buồn lên giấy chục vần thơ.
Mái nhà chòi ta cất năm xưa
Chú cuội mượn ngồi gát trăng trần thế
Bữa tiệc xưa giờ tìm đâu dễ
Thì đại yến trong hồn vị chát trái bằng thơ.
(Thu Nguyệt)