Chiều nay mong nắng đừng mưa
Để anh đi đón ngày xưa trở về
Xanh màu mướt mắt vùng quê
Long lanh giọt nắng đam mê một thời.
Vai tròn gánh nước giếng thơi
Chân trần em gánh cả thời ngây thơ
Vơi đầy sóng sánh ước mơ
Trong veo đôi mắt đến giờ vẫn trong
Áo nâu non gọn lưng ong
Cho ai từng mãi bâng khuâng ngỡ ngàng
…
Bây giờ đã lấp giếng làng
Đường thôn với rặng ruối vàng còn đâu
Chỉ toàn cổng kín tường cao
Nhà tầng bít mất lối vào ngày xưa
Chiều nay nắng rực không mưa
Ngày xưa anh đã không đưa được về
May còn trên khúc sông quê
Cây đa với một hốc thề trăm năm
Khi em giữa tuổi trăng rằm
Cho anh lặng lẽ trao thầm lời yêu.
Chiều nay như vẫn mọi chiều
Chỉ còn khắc khoải bao điều ngày xưa
Tóc mình gom lọn mây thưa
Sương bay cùng khói giọt mưa đau thầm
Thoắt đà hơn bốn chục năm
Ngày xưa đã ngủ yên nằm trong tim.
(Đặng Quang Long)