hình như thu kéo ngang trời
mây bàng bạc gọi, ông ơi! tựu trường…
còn đây một sớm thu sương
còn đây tôi với con đường xa xôi
dẫu quen cũng chật bồi hồi
bàn tay mẹ ấm tay tôi đến giờ
ông Thanh Tịnh tóc bạc phơ
ông cầm tay dắt tuổi thơ đến trừơng
để mùa thu với mù sương
trăm năm như thể tơ vương vấn ngừơi
mùa thu, tôi biết ông cừoi
nghe con trẻ hát gọi trời thu xanh
nhiều khi nước mắt vòng quanh
nhiều khi chân bước tròng trành như mơ
ngày đầu tiên đã thành thơ
ông Thanh Tịnh, có bao giờ quên ông
mùa thu, trời đất mênh mông
hễ nghe trống giục thinh không, ông về…
(nguyễn Tấn Sĩ)