Tình yêu!
Ai bán mà mua!
Ai cho mà lấy?
Ai thừa mà xin?
Vậy mà phút ấy tôi quên
Trước em tôi đã cầu xin một lời
Em không nói cũng không cười
Không rót nước đến mời ngồi cũng không
Mà trời thì lạnh như đông
Mà tôi thì đứng như trồng trước em
Mà ngoài thì tối như đêm
Còn đêm thì cũng lặng im như người
Lặng im đến toát mồ hôi
Chắp tay tôi chạy giật lùi trước em!
Qua rồi cái phút cuồng điên
Để tôi kịp hiểu: Lặng im là lời
Sao mà ngốc thế hả tôi?
(Phạm Công Trứ)