Suốt một chân trời cơn gió thổi
Cánh diều bay dạt phía mùa thu
Không thể giấu mắt người bối rối
Tuổi thơ xoay chóng mặt đèn cù
Không thể níu màu xanh trên cỏ dại
Giọt sương tan ngấn mắt mơ hồ
Xa xôi quá để nỗi buồn trở lại
Nghe bàng hoàng sợi chỉ đứt trên tay
Suốt buổt chiều xưa mây đóng vẩy
Mùa thu bơi trong nỗi nhớ thâm trầm
Tôi đủ lớn để thấy mình vừa gãy
Một nhịp cầu thương tiếc bắt qua sông
Tôi đủ lớn để thu gầy guộc lại
Dòng sôngNgân thêm chuyện kể cho đời
Và có lẽ trên vầng trăng ngây dại
Lòng tan hoang chú Cuội bỏ đi rồi
Tôi về nhặt một thời tôi ở đó
Cỏ chẳng còn xanh ru những cánh diều
Bàn tay chai đâu còn lay ngọn gió
Rối bời mùa thu cuộn chỉ thời gian.
Nguyễn Tấn Sĩ