Lời tựa: “Này lão béo, anh có đang nghe chương trình không, có nghe thấy lá thư của em không? Noel tới rồi đó, năm nay mình lại phải xa nhau, buồn ghê cơ. Nhưng em sẽ sớm về với anh thôi, đừng suy nghĩ nhiều nha. Yêu và nhớ anh nhiều lắm. Noel ấm áp và an lành anh nhé. Nhận được món quà này nhớ gọi cho em, chờ anh đấy”.
Anh!
Hà Nội giờ đã vào đông, còn nơi đây là những ngày mưa tầm tã. Mưa. Lạnh. Gió táp vào mặt em, đau rát. Gió nhắc em nơi đó đông đã chạm cửa. Em vội vã trong cơn mưa chiều, thành phố mưa ảm đạm. Mưa mang theo nỗi nhớ anh trong em, mang theo hình ảnh ngày nào hai đứa dưới cơn mưa bất chợt. Con đường ướt mưa ngỡ đâu anh bên cạnh, nào ngờ chỉ có mình em.
Ngày tràn gió và em cô đơn…
Không biết nơi ấy anh thế nào, nơi ấy anh có mặc đủ ấm khi đông về không?
Ngoài kia gió đang cười ngạo nghễ, như chọc ghẹo em – một kẻ cô đơn giữa thành phố xa lạ. Nơi đây đẹp thật đấy nhưng em không thể yêu nó được, bởi lẽ tình yêu em dành cho Hà Nội, cho thành phố có anh. Có chăng nơi đây chỉ mang lại cho em những suy tư và tĩnh lặng khi ngồi trước biển, biển thầm thì những khúc tình ca muôn thuở, biển mang hết muộn phiền trong em. Biển ru em vào những giấc mơ về một thời xa lắm. Em như chìm trong cơn mộng mị. Và… em nhớ anh.
Đông đến rồi đó anh. Đông này không được cùng anh dạo phố, không được xuýt xoa “lạnh quá” để anh khẽ nắm lấy tay em “thế này đã đủ ấm chưa em”. Rồi những lúc như thế anh lại mắng yêu “muốn anh nắm tay thì nói luôn đi còn giả vờ xuýt xoa nữa”. Em cười thẹn thùng, đôi má ửng hồng trong cái lạnh của trời đông. Có lẽ em sẽ nhớ lắm những khoảnh khắc đó.
Đông đến rồi đó anh. Những con nắng ngoài kia đã bớt hanh hao, bớt làm cho anh của em khó chịu vào những ngày hanh nứt nẻ. Đông đón anh bằng nỗi cô đơn thật nhẹ. Chúng ta xa nhau quá chừng. Một khúc nhạc khe khẽ vang “mùa đông đến ghé cơn mưa qua đây. Đôi bàn tay lạnh giá. Vắng em, trái tim đang yêu. Nhớ và mong em”. Cảm xúc nghèn nghẹn trong em. Đông về rồi, anh có nhớ em không, anh có như chàng trai trong bài hát nọ? Và bất chợt em thấy nhớ anh. Nhớ người con trai đã làm em xao xuyến ngay lần đầu gặp gỡ, nhớ người con trai đã làm cho nụ cười em rạng rỡ và ấm áp hơn trong ngày đông, nhớ người con trai đã khiến em có những giọt buồn lăn dài trên má, vội vã và mặn đắng.
Đông đến rồi đó anh. Có lần em hỏi “là nắng lỗi hẹn với đông hay đông phản bội những vạt nắng dịu dàng của trời thu?”. Anh cốc đầu em “cứ làm như mình là thi sĩ vậy, điều đó có quan trọng đâu em”. Phải rồi, điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta yêu nhau. Đang yêu và sẽ mãi yêu phải không anh?
Đông đến rồi đó anh. Đông này sẽ chẳng có em quàng chiếc khăn mình tự đan lên cổ anh truyền hơi ấm cho anh, sẽ chẳng có em ở bên càu nhàu về cách ăn mặc mỏng manh của anh khi anh ra ngoài đùa giỡn với gió, sẽ chẳng có em bên cạnh nhắc anh đừng tắm nước lạnh khi đi đá bóng về vì dễ ốm lắm. Anh tự lo cho mình nhé. Em ở nơi đây, xa quá, sẽ chẳng cảm nhận được cái lạnh nơi đó, em vẫn sẽ nhắc anh mặc ấm và quàng khăn khi trời trở lạnh. Nhưng chỉ là nhắc qua điện thoại thôi đấy. Sức khỏe là của anh anh phải tự giữ gìn nhé, đừng để em gọi mà anh nói “ anh đang ốm”, khi đó em sẽ lo lắm biết không?
Đông này em xa anh. Làm sao về được mùa đông để tay trong tay với anh, làm sao về được mùa đông để cùng anh nhâm nhi những li kem mát lạnh. Làm sao về được mùa đông này đây anh ơi? Em sẽ nhớ anh nhiều biết bao nhiêu. Thôi, đành ru lòng mình. Vờ như đông đã về. Vờ như anh đang bên mình. Vờ như thời gian ta xa nhau chỉ còn là chút ít. Cứ tự dối lòng mình thôi anh!
Năm nay, mình anh bước qua mùa đông, có lẽ sẽ lạnh hơn nhiều so với đông trước. Mạnh mẽ lên người yêu của em. Em sẽ về với anh nhanh thôi. Mùa xuân em sẽ về, phải rồi, là mùa xuân. Em về sẽ mang theo cái nắng gió miền biển, sẽ mang theo tình yêu và hơi ấm trao anh. Chờ em nhé! Em yêu anh!
- Gửi từ Aren Dương – vubaongan41@
Nguồn:blogviet.com.vn